Ban đầu, anh chỉ định âm thầm bảo vệ cô là được, nhưng nhìn cô gái nhỏ có vẻ ngoài không hợp với nơi này, nhìn nụ cười rạng rỡ tràn đầy sự tin tưởng và vui vẻ trên khuôn mặt cô, Hoắc Xuyên Hiền không tự chủ được mà gật đầu: “Ừm!”
Nụ cười của An Ôn Nhã càng thêm phần rạng rỡ, hai tay khoác quai giỏ tre, xoay người, bước nhanh về phía cửa hàng bách hóa. Phía sau cô là bóng dáng cao lớn, vạm vỡ đi theo, khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.
Ban đầu, bầu trời trong xanh, không khí trong lành nhưng lại có kẻ phá đám thích xuất hiện để phá hỏng tâm tình tốt đẹp của người khác.
Ngay lúc An Ôn Nhã sắp bước vào cửa hàng bách hóa, Lâm Chí Phàm đột nhiên bước đến với vẻ mặt vừa trách móc, vừa quan tâm, vừa bất đắc dĩ, vừa dịu dàng nói: “Ôn Nhã, em vừa đi đâu vậy? Anh không thấy em đâu, lo lắng muốn chết đó em có biết không? À đúng rồi, anh có mua bánh pía đào mà em thích nhất này, em ăn thử đi.”
“Ôn Nhã, em vừa đi đâu vậy? Anh không thấy em đâu, lo muốn chết, em biết không? À đúng rồi, anh có mua bánh pía đào mà em thích nhất này, em ăn thử đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây