Hoắc Xuyên Hiền sốt ruột đi tìm vợ, còn Trâu Phi Yến ở phía sau vẫn bô bô khoác lác, nếu không phải hai chị em thân thiết, Hoắc Xuyên Hiền hẳn đã tung một cước từ lâu.
Khi ba người chuẩn bị vào trại, hai thanh niên dưới trướng Hoắc Xuyên Hiền đột nhiên từ giữa đám đông chạy tới.
“Này, lão An, sao ông lại quay lại đây? Không phải nói con gái ông đã dẫn người về rồi à? Tôi thấy mọi người bắt đầu sắp xếp đăng ký rồi đấy, sao ông không đi đón con mà lại quay về đây làm gì?” Trần Bác Viễn vừa bước ra từ trạm chỉ huy tạm thời đã nhìn thấy An Đức Văn, vẻ mặt đầy phức tạp, bèn ngạc nhiên hỏi.
An Đức Văn cười khổ, có chút uất ức nói: “À, con bé không sao cả, lâu rồi nó không gặp chị gái nó, hai chị em đang nói chuyện với nhau.”
Nghe nhắc đến cô cháu gái giỏi y thuật nhà An, Trần Bác Viễn bật cười: “Tôi nói thật, nhà ông đúng là biết cách dạy con. Con bé còn nhỏ mà y thuật đã tốt như thế, không vào quân đội làm quân y thì đúng là lãng phí. Đã thế lại còn để con bé đi công tác vùng sâu vùng xa nữa. Nhìn con bé hiền lành lễ phép, đúng là kiểu người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa rồi. Nếu thằng nhóc nhà họ Trâu không nhanh tay, chắc tôi cũng muốn dạm hỏi nhà ông đấy, cho con trai tôi vào ở rể cũng được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây