Cô ấy và em gái cùng nhau lớn lên, tuy rằng tuổi tác của hai người hơn kém nhau chưa đến ba tuổi, nhưng từ lúc ba tuổi cô ấy đã bắt đầu nhớ được nhiều chuyện. Dù là khi ở trước mặt các anh trai, An Ôn Nhu vẫn giống như em gái thích làm nũng, nhưng khi ở trước mặt em gái mình, An Ôn Nhu vẫn như một người mẹ, đối với đứa em gái nhỏ nhất này vô cùng thương yêu, cưng chiều y như bà mẹ già đối với con gái mình vậy. Đứa nhỏ nhà mình có gì không thích hợp, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Vẻ mặt vừa mới dịu dàng như nước của An Ôn Nhu lập tức trở nên nghiêm túc lại, uy thế trời sinh trong nháy mắt phát ra, mặt không đổi sắc nói: “Đưa tay ra đây.”
“…”
An Ôn Nhã ở trong nhà là người bé nhất trong đám các anh chị em, ngày thường vẫn luôn được cưng chiều nhất, nhưng ai bảo cô bé nhất nhà đâu, ai cũng có thể quản thúc cô.
Nếu hỏi ở trong nhà ai là người có thể áp chế được An Ôn Nhã, thì người đó không ai khác chính là An Ôn Nhu. Không hề dùng vũ lực áp chế, An Ôn Nhu không nỡ đánh em gái mình, nhưng mà… cô ấy sẽ khóc đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây