An Ôn Nhã một tay ôm đứa bé, một tay nắm thân cây, treo người lơ lửng giữa không trung, nhưng giọng điệu và biểu cảm trên mặt cô vẫn tỏ ra vô cùng nhẹ nhàng, thái độ này cũng khiến đứa bé từ từ bình tĩnh lại.
“Muốn ạ, chị, A Lạp muốn gặp mẹ.”
An Ôn Nhã mỉm cười, nghiêng đầu hôn nhẹ lên gò má ướt đẫm của đứa bé, dịu dàng nói: “Vậy chị đưa A Lạp lên gặp mẹ nhé, nhưng A Lạp phải giúp chị một việc, được không?”
Đứa bé khẽ chớp mắt, vì khoảng cách rất gần, dù trời rất tối, lại bị mẹ đội cho chiếc mũ chống mưa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được biểu cảm của người chị gái đang ôm mình.
Sau đó đứa bé nhẹ gật đầu: “Dạ, A Lạp ngoan nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây