Cứ như vậy, các đội ngũ trong đoàn lần lượt tiến vào khu vực an toàn, có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.’
Ngoài trời, cơn mưa không hề ngớt mà ngày càng nặng hạt, khiến nỗi bất an trong lòng mọi người lại càng tăng cao hơn.
“Mọi người ai nấy đều mệt cả rồi, phía trước đã có em lo, anh ra sau hỗ trợ em một tay nhé.” An Ôn Nhã dựa người vào một tảng đá lớn, thở phì phò. Cô cầm đèn pin soi qua đoàn người dài dằng dặc phía sau, khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Đặc biệt là người già và trẻ nhỏ, thời tiết thế này rất dễ xảy ra chuyện không may.”
Nói xong, An Ôn Nhã lấy từ ba lô ra một bình nước đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Hoắc Xuyên Hiền, nói nhỏ với anh lời mà chỉ hai người hiểu.
“Trong này là nước đã pha loãng, Không Không đã xử lý qua rồi, uống hoài cũng sẽ không hết được. Anh đi xuống cuối hàng, nếu thấy trẻ con hay người già nào không chịu nổi nữa, hoặc sắc mặt họ không ổn lắm thì cho họ uống một ít. Nước này được pha từ vài loại thảo dược giúp bồi bổ cơ thể, có mùi thuốc nhẹ. Cho dù họ uống xong sắc mặt có tốt lên, thì cũng có thể nói là do tác dụng của thuốc bên trong, không cần lo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây