“Không cần lo cho em.” – An Ôn Nhã tựa vào người anh. Cô đã thay một bộ quần áo mưa nhẹ hơn, bó sát người, tuy trông giống như bộ đồ bình thường nhưng lại được làm từ chất liệu chống nước. Bộ đồ này rất gọn, dễ cuộn lại và mang theo trong chiếc ba lô lớn mà cô luôn mang bên mình, nên không ai nghi ngờ cô lấy ra từ trong không gian.
An Ôn Nhã nhìn quanh, thấy mọi người người thì đang nghỉ ngơi, người thì bận rộn, không ai chú ý đến hai vợ chồng cô. Lúc này, cô nhón chân, ghé sát vào tai chồng, nói nhỏ: “Em đang mặc áo giữ nhiệt, bên trong còn dán miếng sưởi nữa, Không Không đưa cho em đấy. Đừng nói là mưa, có bão tuyết em cũng không lạnh. Anh tranh thủ kiếm cơ hội mà thay một bộ nhé.”
Hoắc Xuyên Hiền cười, chạm nhẹ vào mũi cô rồi gật đầu: “Được, nghe lời em.”
Dù cả hai lo giữ ấm cho mình có vẻ hơi ích kỷ, nhưng họ cũng không còn cách nào khác. Không thể nào đi nói với mọi người rằng vợ anh có một không gian thần kỳ có thể lấy đồ ra dùng được. Điều đó chỉ khiến người ta nghĩ anh bị điên thôi.
Không Không và không gian bí mật đó là điều không thể tiết lộ. Vì sự an toàn của họ, của con cái họ và quan trọng nhất, là vì sự an toàn của Không Không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây