An Ôn Nhã không chút biểu cảm, khẽ lắc đầu rồi thở dài, nói ra sự thật mà chỉ cô mới biết: “Hoắc Xuyên Hiền vừa nói, đập chứa nước đã vỡ, đó chỉ là một trong những đập lớn. Gần đây, quanh huyện Bình có hơn chục cái đập lớn nhỏ. Với lượng mưa hiện tại, chỉ khoảng mười giờ nữa là nước trong các đập sẽ đạt đến điểm vỡ. Lúc đó, cả huyện Bình rất nhanh sẽ bị nhấn chìm. Con đường này...”
An Ôn Nhã đưa tay chỉ vào phần cuối con đường trên bản đồ, tiếp tục: “Đoạn này là đường men theo núi, nằm ở phía bên kia so với các đập chứa. Tôi có thể đảm bảo rằng trong vòng mười tiếng, nước sẽ chưa kịp tràn đến đây. Nếu chúng ta đi nhanh, có thể thoát ra khỏi con đường núi này trước khi xảy ra lở đất.”
“Nhưng... có thể chờ đến khi mưa tạnh mà...” Đội trưởng ngồi cạnh Hồng Đào lên tiếng, trong giọng nói vẫn còn chút hy vọng.
“Không có chuyện đó đâu.” An Ôn Nhã quả quyết lắc đầu. Cô hiểu rõ tác hại của cơn mưa này đến mức nào. Cơn mưa này sẽ kéo dài nhiều ngày, đủ để khiến nhiều người phải tuyệt vọng.
Cô cúi đầu, hai tay run run nắm chặt vào nhau. Nghĩ đến những cảnh tượng mà mình đã thấy trong giấc mơ, lòng cô không khỏi rùng mình. Giọng nói trầm thấp pha lẫn chút hoang mang và khàn đục: “Mưa sẽ không ngừng. Nó sẽ kéo dài rất nhiều ngày nữa. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là cố gắng đưa mọi người ra ngoài, cứu sống họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây