Khi An Đức Văn nghe nói người được chính con gái mình đã xin Trần Bác Viễn, tâm trạng của ông ông ấy nhất thời trở nên phức tạp hơn.
“Nhã Nhã không liên lạc được với tôi, tình cờ đội chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ ở đây. Ngay khi thảm họa xảy ra ở đây, chúng tôi nhận nhiệm vụ và lập tức chạy đến khu vực thảm họa. Người của tôi đi theo một con đường khác, vừa lúc ở kia có mấy thôn làng. Tôi nhanh chóng bảo họ đến đó trước để giải cứu, rồi tôi mới đến trụ sở.”
“Họ đã đến đập chứa nước rồi à?” Dù sao thì Trần Bác Viễn cũng là người lớn lên ở đây, ngay khi An Đức Văn nói điều này, ông ấy đã biết con đường mà những người lính trẻ đó đang đi.
Trần Bác Viễn giữ chặt cánh tay của An Đức Văn. Tình hình ở đó là nguy hiểm nhất và là một trong những nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Họ đã mất liên lạc với nhau và không biết tình hình ở đó ra sao. Bây giờ nghe có đội ngũ lao tới đó rồi, thì ông ấy mới cảm thấy nhẹ nhõm và thở phào cùng một lúc.
“Nơi đó rất nguy hiểm!” Trần Bác Viễn khàn giọng nhìn An Đức Văn, vẻ mặt nặng nề.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây