“Được rồi, cháu đi đi, các cháu ở bên ngoài ăn cơm rồi trở về. Đừng mang về để cho mấy cô nhóc.” Bà cụ Hoắc mỉm cười khoát tay chào cháu trai lớn.
“ha ha, cháu hiểu rồi, bà yên tâm đi!” Hoắc Xuyên Hiền cười vui tươi nháy mắt với bà nội, sau đó quay người đi tìm những người anh em khác và dượng của bọn họ.
An Ôn Nhã nghe tiếng cười của chồng từ bên ngoài vọng vào lắc đầu mỉm cười, cô cúi xuống bế con trai lớn lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai lớn với ánh mắt cưng chiều: “nhóc con, con nhìn ba con xem, thật đáng ghét, được nước là chạy ra ngoài ăn đồ ăn ngon, chờ ba con về dậy dỗ ba con có được không.”
“Ba!”
Đứa lớn mở đôi mắt to tròn, miệng thì phun một bong bóng nhỏ dễ thương về phía mẹ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây