An Ôn Nhã ngủ hơn hai tiếng đồng hồ đã tỉnh, mở mắt ra thấy Hoắc Xuyên Hiền ngồi bên cạnh, cô còn chưa kịp phản ứng, khóe miệng đã cong lên trước.
“Tỉnh rồi sao?” Hoắc Xuyên Hiền đau lòng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, khóe mắt phiếm hồng cong lên: “Bảo bối, vất vả cho em rồi.”
An Ôn Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, cô hít một hơi: “Em không sao, chuyện này cũng qua rồi. Anh về từ khi nào vậy? Bọn nhỏ đâu?”
“Lúc anh về em chưa sinh, hai con đang ở bên cạnh.” Hoắc Xuyên Hiền dịch người ra một chút, hai chiếc giuơngf nhỏ được ghép với nhau xuất hiện trong tầm mắt An Ôn Nhã.
“Em có muốn bế con không? Anh bế ra cho em xem một chút.” Hoắc Xuyên Hiền mỉm cười đứng lên, sau đó cong lưng ôm con trai lớn lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây