“Chúng ta đi xử lý vết thương trước, đừng để Nhã Nhã phát hiện ra, cô ấy sẽ lo lắng.” Hứa Thông cẩn thận đỡ cánh tay của Hoắc Xuyên Hiền.
Vừa rồi lúc Hoắc Xuyên Hiền chạy tới, vừa kịp lúc con trai lớn ra đời, tấ cả sự chú ý của mọi người đều đặt ở trong phòng sinh nhưng Hứa Thông là ai chứ? Anh ấy cũng là đứa trẻ lớn lên ở đại viện Thượng Hải nên có một số việc còn nhạy bén hơn người bình thường nhiều.
Vừa vào đã ngửi thấy mùi máu và mùi thuốc từ người Hoắc Xuyên Hiền, hơn nữa cánh ta anh cứng nhắc, trên mặt còn một vết đỏ rõ ràng, hiển nhiên là bị thương.
Hoắc Xuyên Hiền nhẹ nhàng lắc đầu, anh giơ tay lau mặt rồi cúi đầu nhìn nước mắt trong lòng bàn tay thì khẽ cười một tiếng: “Có lẽ vết thương bị vỡ, đừng nói với những người khác, anh ngồi đây một chút, tôi... Chân anh có hơi mềm, không đứng dậy được.”
“Ha ha!” Bây giờ Hoắc Xuyên Hiền mới hồi thần lại, ngồi dưới đất, anh cong một chân, một tay khoác lên vai em trai, anh mỉm cười nhìn Hứa Thông: “Thông Nhi, anh đây đã làm ba rồi, anh có hai đứa con, vợ anh sinh con cho anh. Ha ha, vợ anh sinh con cho anh, anh làm ba rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây