Hai người dẫn theo đội ngũ của mình ẩn núp điều tra ổ địch ở trong mấy huyện nhỏ gần đây, gần như đã lăn lộn ở đây mấy tháng, họ đã giả dạng ăn mày, làm côn đồ, thậm chí suýt chút nữa đã thành một tên thủ lĩnh côn đồ, cũng làm không ít chuyện, cuối cùng cũng đã mặc lại bộ quân phục nghiêm chỉnh vào sáng hôm nay.
“Ôi, bây giờ hai người các cậu muốn làm chuyện gì nhất?”
Một tiểu đội trường khác được bên Bắc Kinh phái tới cùng tham gia hành động tiêu diệt lần này với Hoắc Xuyên Hiền và Trâu Phi Yến, đối phương tò mò nhìn hai anh em mới quen biết chưa được bao lâu.
“Theo tôi, với thực lực và chiến của hai người, hoàn toàn có thể xin điều tới Bắc Kinh. Đến lúc đó chúng ta sẽ là chiến hữu trong một cơ quan lớn, mỗi ngày tan ca có thể cùng nhau đi nhậu có phải tốt biết bao nhiêu, còn về Đông Bắc làm gì nữa?”
“Cậu không hiểu à!” Trâu Phi Yến cười lắc đầu rồi xoay người nằm trên đống cỏ, hai tay gối sau đầu, ánh mắt mang theo vài phần nhớ nhung: “Tôi nợ một cô gái một hôn lễ, tôi phải trở về. Lần này trở về nhà mà quân đội chúng tôi xây chắc hẳn đã xong rồi, cũng không biết vợ tôi có tới xem chưa. Đến lúc đó chúng tôi sẽ làm tiệc rượu ở đó rồi lại về quê bày tiệc rượu một lần nữa, đáng tiếc là bây giờ em gái cô ấy không còn sống, vợ tôi nhớ em gái lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây