Nhưng An Ôn Nhã thì ngược lại, cô không hề có hứng thú với loại thư sinh trắng trẻo mà cô chỉ cần đấm một cái là gục. Ngược lại, loại người thô kệch, hoang dã này lại hợp mắt cô hơn. Không chỉ cô mà các cô gái nhà họ An đều như vậy, dù sao cũng xuất thân từ gia đình quân nhân, trong máu có sẵn sự hoang dã.
Nhìn rõ người trước mặt, An Ôn Nhã từ ánh mắt lạnh lẽo bỗng nở nụ cười, tươi tắn đi đến trước mặt người đó, ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: “Hoắc Xuyên Hiền, sao anh lại ở đây?”
Gọi gì mà đồng chí Hoắc, đã cùng nhau đánh bọn buôn người rồi, gọi thế quá xa lạ!
Hoắc Xuyên Hiền nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn càng nguy hiểm hơn, ngay cả đôi mắt phượng đẹp đẽ cũng mang theo sự bất mãn rõ rệt.
Trong trí nhớ của Hoắc Xuyên Hiền, mỗi lần anh biểu hiện ánh mắt này, ngay cả em gái ruột cũng sợ hãi run rẩy, sắp khóc. Phụ nữ không quen biết càng bị dọa khóc ngay. Nhưng cô gái trước mặt vẫn cười rạng rỡ, như thể có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm đen tối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây