Trước khi An Ôn Nhã rời đi, vợ đại đội trưởng lưu luyến nắm chặt tay cô, thật sự là nhìn thế nào cũng thấy thích.
“Con bé này, đến nhà cô mà cũng không ở lại ăn cơm tối, lần sau mà còn khách sáo như vậy, cô không chịu đâu đấy.”
“Hì hì, vâng ạ. Lần này cháu thật sự đã ăn cơm rồi mới đến, lần sau cháu nhất định không khách sáo với cô nữa.” An Ôn Nhã đứng ở cửa, cười tít mắt gật đầu.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô nhỏ giọng nói: “Cô ơi, vừa nãy con nghe ý cô là sữa cho các bé nhà mình không đủ đúng không ạ. Để cháu viết thư cho ba hỏi xem còn phiếu sữa nào không, nhờ ông đổi mấy tấm gửi qua cho cháu, lúc đó cháu sẽ mang đến cho cô nhé. Giờ tuy cuộc sống không giàu có, nhưng mình thà đói chứ không để trẻ con bị đói được.”
“Ôi trời, cô đã bảo là ngay từ lần đầu gặp cháu, cô đã thấy thích từ tận đáy lòng rồi mà, chúng ta đúng là hợp nhau quá. Cháu có lòng nghĩ đến hỏi ba, cô phải cảm ơn cháu thật nhiều. Thực ra, hai đứa nhỏ nhà cô không đủ sữa bú, nhà lại không có cách nào kiếm được phiếu sữa, cháu yên tâm, bên ngoài giá bao nhiêu, cô sẽ đổi cho cháu bấy nhiêu, nhất định không để cháu bị thiệt. Nhưng mà cháu cũng đừng làm khó mình, cái đó không dễ kiếm, nếu không có thì cũng đừng lo, cháu có lòng như vậy, cô đã thấy rất cảm ơn rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây