Ba năm nay, Lưu Mộng Mộng không ít lần tìm cách bắt nạt An Ôn Nhã sau lưng ba dượng, từ việc chiếm đoạt đồ đạc của cô, đến việc nhờ cậy mấy tên du côn chặn đường khi cô đi học về. Nhưng mỗi lần đều bị cô tránh thoát.
Dù vậy, Lưu Mộng Mộng vẫn luôn tin An Ôn Nhã chỉ là một con bé yếu đuối được gia đình bảo bọc quá mức, chỉ cần có cơ hội là có thể bắt nạt cô đến chết.
Cô ta không ngờ, con bé ngoan ngoãn cẩn thận bao lâu nay, giờ lại dám đánh cô ta trước mặt ba dượng và mẹ mình.
“Chà, chị hỏi hay lắm, chẳng lẽ đánh chị lại phải chọn ngày lành tháng tốt?” An Ôn Nhã khẽ cười, giọng nói ngọt ngào nhưng lại đầy vẻ kiêu ngạo khiến ai nghe cũng không thể tin nổi.
“Tiểu Nhã, con đang làm gì vậy? Nếu chị con làm con giận, con nói với dì, dì nhất định sẽ dạy bảo nó. Dù sao nó cũng là chị con, sao con lại...”
“Bà câm miệng đi, tôi họ An, cô ta họ Lưu, cô ta là chị tôi cái gì, chỉ dựa vào cô ta mà cũng đòi làm thân với tôi à? Bà thật sự nghĩ An Đức Văn lấy bà thì bà và đứa con này của bà đã vào nhà họ An rồi sao? Mơ đi.”
An Ôn Nhã nói xong, không để ý đến gương mặt khó coi của Liễu Tiểu Tuệ, một tay nắm lấy cổ áo Lưu Mộng Mộng, tay kia luồn vào cổ áo cô ta, mạnh mẽ kéo ra.
“Á, em làm gì vậy!”
Tiếng thét chói tai vang lên, Lưu Mộng Mộng cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng thứ ở cổ đã bị kéo ra, cảm giác đau nhói truyền đến, một vết hằn hiện lên trên làn da trắng mịn của cô ta.
“An Ôn Nhã, em quá đáng lắm rồi.”
Lưu Mộng Mộng ngồi dưới đất, hai tay ôm cổ, ngẩng đầu lên nhìn em gái kế với ánh mắt đầy căm hận, hét lên và giơ tay lao vào khuôn mặt xinh xắn đến đáng ghen tị của An Ôn Nhã.
An Ôn Nhã vẫn giữ nguyên biểu cảm, nụ cười ngọt ngào không đổi, cô nâng chân lên đá mạnh vào ngực Lưu Mộng Mộng.
Lưu Mộng Mộng bị đá bay, đập mạnh xuống sàn xi măng cứng rồi trượt ra hơn một mét, va đập mạnh vào chân bàn tròn bày đầy thức ăn.
Tiếng động loảng xoảng vang lên, bàn tròn bị lật tung, thức ăn đổ vãi khắp nơi, bát đĩa vỡ nát, một món ăn đổ ụp lên mặt thằng nhóc béo Liễu Tiểu Bảo.
Liễu Tiểu Tuệ nhìn đứa con trai trong bộ dạng thảm hại, mặt mày xanh xám.
“An Ôn Nhã, con khốn này.”