Theo quy định của nhà đại đội trưởng, những thứ này vợ ông ấy không dám nhận. Nhưng khi An Ôn Nhã mang đồ ra, vợ đại đội trưởng thực sự không nỡ từ chối.
“Cô đừng khách sáo với cháu. Nếu hôm nay không có cô và chú đưa người đến nhà tập thể thanh niên trí thức, cháu và Yến Tử không biết sẽ ra sao. Cháu có thể bị ép chết bởi người đó cũng không chừng. Vả lại sau này còn phải nhờ chú giúp đỡ về chỗ ở, cháu và Yến Tử thật sự cảm thấy ngại. Chúng cháu không có nhiều khả năng, nhưng những thứ này là tấm lòng thật sự, cô đừng từ chối nhé.”
An Ôn Nhã ngồi bên cạnh, nắm tay vợ đại đội trưởng, nở nụ cười chân thành và biết ơn.
“Nhìn con bé này nói kìa, cô và chú cháu là trưởng bối, giúp đỡ các cháu là chuyện đương nhiên. Lần sau đừng như thế này nữa nhé, những thứ này đều là đồ quý giá, để chú cháu biết được sẽ mắng cô đấy.”
“Dù quý giá đến đâu thì cũng chỉ vì người cần đến nó mới thấy quý thôi mà.” An Ôn Nhã cười rạng rỡ, dựa vào vai vợ đại đội trưởng như một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, rồi nói: “Cháu nghe nói chị dâu vừa mới sinh đôi hai bé, vẫn đang ở cữ. Sữa bột này dù là cho bé uống hay mẹ uống đều tốt cả. Thật tình cờ là khi cháu đến đây, ba cháu đã chuẩn bị một túi sữa bột cho cháu, vì lo cháu mới đến không có gì ăn. Nhưng nghe nói ngày mai đội sẽ chia lương thực, cháu đâu cần sữa bột nữa. Hơn nữa, cháu là cô mà, không thể tranh sữa với hai cháu trai của mình được, hì hì! Cô thấy cháu nói có đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây