Ngũ Viên Viên gật đầu: “Nhã Nhã nói đúng, với cách nhà họ Vương đối xử với Phùng Văn Lệ như vậy, chỉ cần cô ta dám ra ngoài tố cáo, dù ba mình không quan tâm, mẹ mình cũng sẽ thúc ép ông ấy phải làm gì đó. Dù sao người sống sờ sờ chứ không phải là đồ vật, cũng là một cô gái bằng xương bằng thịt, đại đội của chúng ta cũng không ủng hộ những gia đình ngược đãi con dâu. Tiếc là bản thân Phùng Văn Lệ lại cứ tỏ ra như không quan tâm, có một lần mẹ mình gặp cô ta còn hỏi han, nhưng cô ta chẳng thèm để ý, từ đó mẹ mình không quan tâm nữa. Cô ta không phản kháng, thì đó là chuyện gia đình nhà họ Vương tự đóng cửa tự giải quyết, người ngoài không thể can thiệp.”
Ba cô gái thở dài một hồi, rồi An Ôn Nhã hỏi tiếp Lý Hồng Yến: “Rồi sau đó thì sao?”
Lý Hồng Yến lúc này mới nhớ ra là câu chuyện tám phét chưa kể xong, tiếp tục nói: “Bà Vương lén lút đi theo Phùng Văn Lệ từ nhà họ Vương ra ngoài, không ngờ cô ta lại đi thẳng vào nhà của Lâm Chí Phàm. Các cậu cũng biết chỗ ở của Lâm Chí Phàm nghèo nàn, không có tường bao quanh, bà Vương lén lút theo dõi, thấy Phùng Văn Lệ lấy ra từ trong lòng mấy quả trứng gà, còn có một bát bột mì trắng và một nhúm đường trắng. Những thứ đó đều là do cô ta lén lút từ bếp nhà họ Vương mà lấy ra đấy. Nhưng mà chưa kịp để bà Vương lao vào, thì... thì...”
Lý Hồng Yến nói đến đây thì mặt đỏ lên, mím môi nhìn hai cô bạn mà hít sâu một hơi.
“Trời ơi, cậu làm mình sốt ruột quá, rốt cuộc là còn gì nữa?” Ngũ Viên Viên với tâm hồn đam mê hóng chuyện không kìm được nữa, sốt ruột đến mức suýt nữa cắn móng tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây