Lý Hồng Yến nhìn thấy Hoắc Xuyên Hiền bước vào từ cổng lớn, vội vàng cười chào hỏi: “Anh cả, anh đã ăn sáng chưa?”
Không biết từ khi nào, Yến Tử cũng quen gọi Hoắc Xuyên Hiền là anh cả như Hứa Thông.
Hoắc Xuyên Hiền gật đầu: “Ăn rồi, anh vừa từ nhà cũ sang đây, Nhã Nhã vẫn chưa dậy phải không?”
Lúc này mới là bảy giờ sáng, với cô gái nhỏ nhà anh, chỉ cần buổi sáng không có việc gì bắt buộc phải dậy sớm, tám giờ dậy đã là sớm rồi.
Nếu là ở nhà người khác, chắc hẳn sẽ bị cả nhà phàn nàn, nhưng ở đây thì tuyệt đối không, không những không phàn nàn mà còn được mọi người cưng chiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây