An Ôn Nhã tỏ ra kinh ngạc nhìn Phùng Văn Lệ, khó tin nói: “Phùng Văn Lệ, cô đang nói linh tinh gì vậy, ở trường tôi và cô chưa từng nói chuyện, sao tôi lại làm chuyện vong ân bội nghĩa, bạc tình bạc nghĩa? Hôm nay nếu cô không nói rõ ràng, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô.”
“Văn Lệ, đừng nói nữa, chúng ta đều là thanh niên tri thức xuống nông thôn cùng nhau, còn là bạn học nhiều năm, sao cô có thể bôi nhọ Ôn Nhã như vậy.” Lâm Chí Phàm thừa cơ tiến lên, nắm lấy cổ tay Phùng Văn Lệ, muốn kéo cô ta đi để chấm dứt vụ náo loạn này, nhưng lại như cố ý giúp An Ôn Nhã che giấu điều gì đó, cực lực ngăn cản Phùng Văn Lệ nói tiếp, đồng thời trước mặt bao nhiêu dân làng, nói mối quan hệ giữa anh và An Ôn Nhã mập mờ, như thể thực sự quen nhau đã lâu, mối quan hệ còn rất thân thiết.
“Dựa vào đâu mà không cho em nói, đến lúc này mà anh còn bảo vệ con tiện nhân này.” Phùng Văn Lệ hất tay Lâm Chí Phàm ra.
Ngoài cửa càng ngày càng có nhiều dân làng đến xem náo nhiệt, trong đó có vài người nổi tiếng nhiều chuyện trong làng.
Thấy tình hình càng ngày càng không ổn, thậm chí liên quan đến danh dự của An Ôn Nhã, Lý Hồng Yến bỗng hoảng sợ, lập tức bảo vệ An Ôn Nhã sau lưng, mặt nghiêm nghị nói: “Phùng Văn Lệ, lúc trong phòng là tôi đánh cô, cô nói linh tinh đặt điều gì cho An Ôn Nhã vậy, hai người vốn dĩ không quen, cô biết cái gì mà nói. Nếu cô dám nói lung tung làm tổn hại danh dự của An Ôn Nhã, dù tôi có bị đại đội trưởng đuổi về văn phòng thanh niên tri thức, tôi cũng xé rách miệng cô ra.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây