Hứa Thông cười, nhéo nhẹ cô bạn gái đáng yêu, trong mắt lộ rõ sự nuông chiều, giải thích: “Nhã Nhã lớn lên trong khu quân đội, những đứa trẻ ở đó từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn bên ngoài. Đừng nhìn quân nhân bị quản lý nghiêm ngặt mà nghĩ đơn giản, cũng có nhiều người thích uống rượu. Trẻ con trong nhà từ nhỏ đã học cách trộm rượu của người lớn, uống nhiều nên tửu lượng cũng vì thế mà rèn luyện.”
An Ôn Nhã trợn mắt một cách bất lực: “Anh lại biết nữa rồi!”
Đôi khi An Ôn Nhã có cảm giác kỳ lạ, cô và Hứa Thông không phải quen nhau sau khi về quê, mà như đã lớn lên cùng nhau, nếu không sao anh ấy lại biết mọi thứ như vậy.
“Không còn cách nào khác!” Như thể đọc được suy nghĩ của An Ôn Nhã, Hứa Thông nhún vai, cười nói: “Tôi lớn lên ở nhà ông ngoại với cậu út của tôi, cũng là trong khu quân đội, môi trường chắc cũng tương tự chỗ cô. Cộng thêm việc tôi có một người cậu suốt ngày nói về con gái lớn nhà ông ấy, tôi còn biết cả việc em mấy tuổi thì thôi tè dầm nữa cơ.”
“Hứa Đại Thông!” An Ôn Nhã kéo tay Lý Hồng Yến, giữ cô bạn lại, tay kia thì nhấc ghế bên cạnh và ném về phía Hứa Thông.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây