An Ôn Nhã ngán ngẩm liếc mắt: “Tiểu Miên Hoa vốn dĩ đã nhát gan, anh lại cao lớn, đối với con bé anh là một con quái vật khổng lồ, cứ nhìn chằm chằm như vậy thì không sợ mới lạ.”
“Không sao đâu, Tiểu Miên Hoa à, không phải sợ, anh cả chỉ thấy em dễ thương thôi, chúng ta không cần sợ anh ấy nhé.” An Ôn Nhã trừng mắt nhìn Hoắc Xuyên Hiền, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé để an ủi.
Tiểu Miên Hoa chỉ mới năm tuổi, khi còn ở nhà họ Dư chịu nhiều ấm ức, dù có mẹ và chị bảo vệ nhưng vẫn thường bị bắt nạt, nên tính tình vốn nhút nhát. An Ôn Nhã và mọi người không vội vàng rèn luyện sự tự tin cho cô bé, mà muốn để cô bé thích nghi dần.
Quan trọng là cô bé là con út trong nhà, nên dù là Hoắc Xuyên Lương và các chị hay là An Ôn Nhã, Lý Hồng Yến và Hứa Thông thì cũng đều cưng chiều cô bé. Dần dần, cô bé đã cởi mở hơn, chỉ có Hoắc Xuyên Hiền – người ít khi về nhà – khiến cô bé sợ đến mức không dám cử động.
Hoắc Xuyên Hiền thấy cô gái nhỏ của mình nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, lại mím môi, bước tới gần, cúi người xuống nói nhỏ: “Bảo bối, anh nghĩ sau này mình nên sinh con trai đi. Nếu là con gái thì anh sợ mình sẽ không có chút địa vị nào trong nhà nữa, em sẽ không còn yêu anh nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây