Từ khi hai chị em đến nhà bà ngoại, anh cả này ít khi về, nên chưa quen lắm. Hơn nữa, Hoắc Xuyên Hiền cao lớn, thân hình vạm vỡ, dù không quá đồ sộ nhưng cũng có cơ bắp phát triển, làn da ngăm đen, trông như một người đàn ông thô kệch. Khi không cười, trông anh rất dữ dằn, đôi mắt như mắt sói, trong làng chẳng có đứa trẻ nào không sợ anh. Việc bị anh hai đột ngột giao cho anh cả như vậy, không khóc đã là dũng cảm lắm rồi.
Hoắc Xuyên Hiền mím môi, ngẩng đầu nhìn đứa em trai vừa cướp việc của mình: “Tất cả đều là do chị em muốn mua. Nhà không phải do anh quản tiền, việc mua đồ tất nhiên là do chị em quyết định.”
Hoắc Xuyên Lương vừa mới chê bai anh cả tiêu xài hoang phí, nghe vậy liền quay đầu, nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng nói với chị dâu tương lai của mình: “Chị muốn mua gì thì cứ mua. Tiền anh cả kiếm được cũng là để chị tiêu thôi, đừng ngại. Mua thịt như thế này mới đúng, Tết mà, phải ăn thịt thoải mái. Ôi chao, còn có trái cây và bánh kẹo nữa, năm nay chắc chắn nhà mình sẽ đón một cái Tết thịnh soạn nhất. Có chị thật tuyệt.”
“Thằng nhóc này, chỉ có cái miệng là ngọt. Mau giúp anh Thông mang đồ vào, thịt và rau đem vào bếp, cá thì để ở sân sau, mấy món bánh kẹo, hạt dưa đem cho bà.”
An Ôn Nhã cười nhẹ, chạm vào trán Hoắc Xuyên Lương. Trẻ con lớn nhanh, những thứ thiếu hụt trước đây cũng đã được bù đắp. Cậu bé mới tám tuổi, nhưng chiều cao đã tới vai cô rồi, có lẽ chỉ cần một hai năm nữa sẽ cao hơn cô khá nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây