Tiếc rằng hai người phụ nữ đó còn chưa kịp đến tay họ thì mấy cái nhà xưởng mà họ khó khăn lắm mới dựng lên đã tan tành chỉ sau một đêm.
Vẻ mặt Tưởng Thần khinh thường, buông tay khỏi Hoắc Kiến, rồi còn lấy chiếc chăn gấp bên cạnh để lau tay, như thể vừa chạm vào thứ gì bẩn thỉu.
“Mày biết cái gì thì nói thẳng ra, nếu để tao biết mày dám lừa bọn tao.” Tưởng Thần lạnh lùng nhìn Hoắc Kiến, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ tàn ác, “Thằng nhóc, ông đây sẽ giết chết cả nhà mày.”
“Anh Thần, em không dám lừa các anh đâu. Em còn đang trông chờ các anh dẫn em sang Hồng Kông kiếm tiền mà. Em nào dám lừa các anh, em nói từng câu từng chữ đều là thật. Hôm qua, người dẫn đầu truy đuổi chúng ta chính là em họ của em. Nó tên là Hoắc Xuyên Hiền, là con trai của bác cả em. Nhưng ba em chỉ là con nuôi trong nhà họ, nên nó chẳng bao giờ coi em ra gì, luôn bắt nạt em. Em thật sự muốn giết nó, nhưng cái tên khốn đó từ nhỏ đã độc ác, bây giờ lại có cảnh sát bảo vệ bên cạnh, chúng ta chắc chắn không làm gì được nó, nhưng em biết về nhà bạn gái nó.”
“Bạn gái nó?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây