Nhưng từ khi dọn khỏi nhà cũ của Hoắc Kỷ, mọi việc đều không thuận lợi. Con rể trước đây luôn chiều chuộng họ thì bỏ đi, con gái lớn ly hôn, cả nhà phải chuyển đến căn nhà cũ kỹ và lạnh lẽo này. Những người từng thân thiết với bà ta đều quay lưng, đến cả nhà mẹ đẻ cũng không muốn bà ta về thăm.
Lý Diễm Thu nghĩ lại mà thấy lòng mình đầy ấm ức.
Có lúc bà ta không thể không nghĩ, nếu con bé họ An đó mà thích con trai bà thì tốt biết mấy. Con bé đó vừa có tiền vừa có gia đình quyền lực, nào là quan chức, nào là quân đội, điều kiện thế còn tìm đâu ra, hợp với con trai bảo bối của bà ta. Nhưng tiếc là con bé đó lại mắt mù, đi thích Hoắc Xuyên Hiền - một tên chẳng ra gì, từ nhỏ đã giống như kẻ cướp, làm sao mà so được với con trai bà ta.
“Mẹ, nhà mình giờ đã thế này rồi, bên nhà lớn không quan tâm thật sao? Mẹ không đến nài nỉ bà nội à? Con nghe nói nhà con bé họ An đó còn cho một chiếc xe việt dã lớn nữa?” Hoắc Kiến không để ý đến vẻ mặt hung hãn đầy ghen tỵ và hối tiếc của mẹ mình, cúi đầu nhẹ nhàng nói với giọng hơi khàn và u ám.
“Đúng vậy, dạo trước vừa lái từ ngoài về, mẹ thấy từ xa rồi, vừa to vừa bảnh. Nếu đậu trước cửa nhà mình, ai còn dám cười nhà mình nữa chứ. Con không biết đâu, gần đây mẹ và ba không dám ra khỏi nhà. Vốn đã có nhiều người cười nhà mình, vì chuyện của chị con, mẹ thấy họ muốn tránh nhà mình càng xa càng tốt, toàn những kẻ hám lợi cả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây