“Sao còn mang gói đồ lớn thế này?”
An Ôn Nhã mang gói đồ lớn bước vào phòng của bà Hoắc và hai mẹ con Hoắc Hâm, bà Hoắc ngồi trên giường nhìn thấy gói đồ liền nhíu mày.
“Chỉ là vài bộ quần áo thôi, không nặng đâu ạ.” An Ôn Nhã đặt gói đồ lên giường, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mấy nhóc đâu rồi?”
“Chúng đang học chữ trong phòng của anh chị chúng nó.” Bà Hoắc liếc mắt về phía căn phòng bên cạnh, cười nói.
Nhiều năm qua, mặc dù Hoắc Hâm muốn dạy dỗ hai cô con gái vài điều, nhưng những tên khốn ở nhà họ Dư gần như đẩy hết việc nhà cho cô ấy. Lo sợ những người nhà họ Dư sẽ lấy hai đứa trẻ ra để trút giận, Hoắc Hâm không dám phản kháng, mỗi khi mở mắt ra là một đống việc chờ đợi, phải chăm sóc hai đứa con nhỏ, nên cô ấy chẳng còn sức lực nào mà dạy dỗ. Điều này dẫn đến việc hai đứa trẻ đến giờ vẫn chưa biết một chữ nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây