An Ôn Nhã cười với vẻ đắc ý, ngẩng cao cằm nói: “Bà đã nói qua rồi, sau này nhà họ Hoắc để cháu làm chủ mà. Tài sản của nhà chúng ta phần lớn đều ở đây, vậy cháu chắc chắn là người đứng đầu. Nếu người trong nhà mình bị ức hiếp, thì cháu dĩ nhiên phải đứng ra bảo vệ rồi!”
Bà cụ Hoắc nhìn An Ôn Nhã cười như một con hồ ly kiêu hãnh, vừa dễ thương vừa ấm áp, như ánh mặt trời tỏa ra sức nóng, sưởi ấm mọi người xung quanh.
“Đúng đúng đúng, nhà chúng ta chỉ có Nhã Nhã là người làm chủ. Nhã Nhã là chủ nhà của chúng ta, sau này khi ông Hoắc và chú Hoắc trở về, đều phải nghe theo sự sắp xếp của Nhã Nhã.”
“Ha ha, vậy thì tốt quá!” An Ôn Nhã cười càng thêm đắc ý.
Không khí trong nhà bỗng chốc thay đổi, trên mặt mọi người đều nở ý cười mãn nguyện, làm việc với đầy vẻ hăng hái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây