“Mày nói bậy bạ gì đó!” Bà Dư thấy mấy cảnh sát đều đổi sắc mặt, sợ hãi liền lao tới, giơ tay muốn bịt miệng góa phụ Phương lại.
An Ôn Nhã nheo mắt lại, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng tàn nhẫn.
“Những gì cô góa phụ Phương nói có khả năng là thật.” Hứa Thông đứng bên cạnh An Ôn Nhã, nói nhỏ: “Cậu bé mà hôm nay thấy gần như chưa đầy hai tuổi, còn người chồng của cô ta thì đã mất cách đây một năm do ngã từ trên núi xuống.”
“Ha!” An Ôn Nhã cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc, tôi khá muốn xem cảnh con súc sinh kia bị cắm sừng, nuôi con cho người khác như thế nào.”
“Câm miệng hết đi! Kéo tất cả bọn họ ra!” Tỉnh Hướng Dương vuốt ấn đường, với vẻ mặt chán ghét nhìn những người nhà họ Dư, lạnh giọng nói: “Đưa họ đi giam lại hết cho tôi, sau đó từng người một sẽ bị thẩm vấn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây