Phải biết sau khi về Thượng Hải, cô luôn nghe lời bác cả dặn, ngoan ngoãn làm một người vô danh trong nhà, ra ngoài luôn đội mũ, cúi đầu, làm ra vẻ không được cưng chiều, ai cũng có thể bắt nạt, hôm nay là lần đầu tiên cô bộc lộ bản chất trước mặt Liễu Tiểu Tuệ.
Còn tên lưu manh Lưu Diệu Đường, người được cho là chỉ thích những mỹ nhân lộng lẫy, tại sao lại để ý đến cô, thậm chí trong vòng hai ngày đã đổ lên đầu cô một cái nồi to đến vậy. Nếu trong chuyện này không có âm mưu ghê tởm nào, chó cũng không tin!
Dù có đi, cũng không thể đi một cách đơn giản như vậy!
An Ôn Nhã tự nhận mình không thông minh như các anh chị trong nhà, nhưng cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt và hãm hại. Cô quay lại tìm một hộp diêm đốt bức thư trong tay, sau đó thay đồ rồi ra ngoài.
Thời buổi này, ai mà không có vài người anh chị em hữu ích chứ!
An Ôn Nhã bước ra khỏi cửa phòng mình, không thèm để ý đến Liễu Tiểu Tuệ đang nói chuyện với mình, mở cửa nhà rồi đi ra ngoài, đến tận tám giờ tối mới về.
Khi về đến nhà, đúng lúc gia đình bốn người kia đang ngồi ăn tối ở phòng khách. Liễu Tiểu Tuệ ngồi bên cạnh An Đức Văn, dịu dàng gắp thức ăn, bên cạnh là một cậu bé mập mạp khoảng năm, sáu tuổi, đang cầm cái đùi gà ăn ngấu nghiến.
Đó là con trai của Liễu Tiểu Tuệ sau khi kết hôn với An Đức Văn, có lẽ ngay cả ba cô cũng không chấp nhận có một đứa con trai xấu xí như vậy, không biết làm sao mà Liễu Tiểu Tuệ lại đồng ý cho con trai mang họ Liễu, đến giờ nhà họ An ở Bắc Kinh vẫn chưa thừa nhận đứa trẻ này.
Không lạ gì khi An Ôn Nhã luôn cảm thấy ba mình bị cắm sừng trong ba năm cô trở về Thượng Hải. Bên cạnh cậu bé mập mạp là một cô gái trẻ có năm sáu phần giống cậu bé, là Lưu Mộng Mộng, con gái của Liễu Tiểu Tuệ với chồng cũ.
Lưu Mộng Mộng năm nay mười tám tuổi, luôn tỏ ra yếu đuối cần được bảo vệ, nhưng tiếc là mẹ không sinh ra cho cô ta một gương mặt thuần khiết, thanh tú nên mỗi lần Lưu Mộng Mộng giả vờ yếu đuối, An Ôn Nhã lại cảm thấy khó chịu, da gà da vịt rụng đầy đất, nhưng trong ba năm trở lại đây vì nghe theo lời bác cả, để không làm người ngoài chú ý, cho nên mỗi lần dù cho nhịn rất vất vả, cô luôn luôn cố gắng nhịn.
Nhưng hôm nay... cô không cần nhịn nữa!