Tô Thúy Phương nhíu mày, liên tục gật đầu: “Em cứ yên tâm giao cho chị, tuy chị chưa sinh con nhưng mấy đứa nhỏ nhà chị đều do một tay chị chăm sóc cả. Chị sẽ pha nước nóng cho con bé tắm cho ấm người, nếu không tối nay chắc chắn sẽ bị ốm mất.”
“Cảm ơn chị Tô, may mà có chị ở nhà.” An Ôn Nhã nhìn Tô Thúy Phương với ánh mắt biết ơn.
“Thôi nào, còn khách sáo với chị làm gì. Em tìm một chiếc áo khoác để lát nữa mặc cho con bé. À, chị phải vào trong gặp con bé trước đã, kẻo lát nữa em không có ở đó, con bé lại sợ chị.”
Vừa nghe An Ôn Nhã kể xong, Tô Thúy Phương đã biết đứa trẻ chắc chắn rất sợ hãi. Nếu cô ấy đột ngột tiếp nhận chăm sóc, có thể con bé sẽ ngoan ngoãn không phản kháng nhưng cũng có thể sẽ càng sợ hãi hơn.
Đáng lẽ ra nên gọi Khổng Hưởng đến pha nước và mang bồn tắm từ nhà vệ sinh ra, nhưng vì sợ cô bé sẽ bị sợ hãi khi gặp đàn ông lạ, nên khi đến Tô Thúy Phương đã bảo Khổng Hưởng ở lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây