Tuy nhiên, cô cũng nhận ra lúc này tâm trạng của cô bé rất căng thẳng, cả người nhỏ bé đều căng cứng như đang đề phòng tất cả mọi người. Vì thế cô không dám hỏi quá nhiều, chỉ có thể cố gắng từng chút một, dùng giọng điệu nhẹ nhàng và quan tâm để giúp cô bé thư giãn.
“Có lạnh không, chị thấy tay em lạnh ngắt, mặt cũng bẩn nữa. Chị đưa en đi rửa mặt và thay quần áo nhé. Em đến tìm bà ngoại phải không? Chị sẽ đi gọi người đón bà ngoại về, đợi em tắm rửa sạch sẽ rồi bà ngoại cũng về tới, được không nào?”
Có lẽ vì quá muốn gặp bà ngoại nên vừa nghe những lời này, cô bé đã không kìm được nước mắt, nhưng cô bé không khóc lóc ầm ĩ như những đứa trẻ khác, mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, không một tiếng động, càng khiến người ta đau lòng hơn.
Lúc này, An Ôn Nhã đang rất tức giận. Cô vốn là người thẳng tính, nên dù chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra, cô cũng muốn chạy ngay đến nhà họ Dư để hỏi cho ra lẽ. Tại sao người lớn trong nhà lại để một đứa trẻ bốn, năm tuổi chạy ra ngoài một mình đến tận đây.
Tuy nhiên, cuối cùng An Ôn Nhã vẫn cố kìm nén cơn giận. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn để đứa trẻ bị thêm bất kỳ tổn thương nào. Trẻ con còn nhỏ, rất dễ bị ám ảnh bởi những chuyện đáng sợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây