Cơ hội lấy lòng này, An Ôn Nhã sao có thể để tên lợi dụng vô lợi kia chiếm được, nên ngay khi Lâm Chí Phàm kéo Phùng Văn Lệ lại, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào, đầy vẻ thân thiện đến gần ông lão lái xe.
“Chú ơi, chú đừng tức giận quá, đừng vì cô ta mà tức giận trong cái thời tiết nóng bức này.”
An Ôn Nhã từ trong túi quần móc ra vài viên kẹo, lần lượt nhét vào tay ông lão đánh xe và đại đội trưởng đang đứng nghiêm mặt bên cạnh, cười tươi nói: “Hai chú ăn kẹo cho ngọt miệng, cũng để bớt giận.”
Nói xong, An Ôn Nhã tiến gần thêm vài bước, nhỏ giọng nói thêm: “Lúc ở trên tàu, cháu đã cảm thấy cô gái đó có vấn đề, còn muốn nhân lúc cháu không ngồi ở chỗ mà trộm túi của cháu. Chị em cháu ngăn cản, cô ta còn muốn đánh người. Nếu không có mấy chú bác trên tàu giúp đỡ, chắc đã gặp rắc rối rồi. Nói với cô ta mà cô ta không chịu hiểu lý lẽ, thật sự không thể giao tiếp được. Hai chú đừng giận với loại người như vậy, không đáng đâu.”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây