Sau khi bước vào trạm thu mua phế liệu, An Ôn Nhã đi thẳng đến khu vực chất đầy các món đồ đồ nội thất cũ kỹ. Hầu hết những món đồ này đều được tịch thu từ nhà các địa chủ giàu có, hoặc là do chính quyền huyện lấy từ những ngôi nhà cũ đã bị bỏ hoang, không có chỗ chứa nên đành vứt hết vào đây.
Đặc điểm chung của những món đồ nội thất này là đều đã cũ nát.
Có những món thậm chí đã bị cháy đến mức không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, thiếu chân thiếu tay là chuyện thường thấy.
Mặc dù hiện nay không còn nhiều thợ mộc, nhưng giá cả của nghề thủ công này không hề đắt đỏ. Đôi khi chỉ cần vài quả trứng là có thể đổi lấy một cái tủ nhỏ, còn gỗ thì càng rẻ hơn. Trên những ngọn núi gần xung quanh các đại đội, có rất nhiều gỗ. Chỉ cần trả một chút tiền hoặc đổi đồ với đại đội của khu vực đó là có thể lấy được một đống gỗ lớn để làm đồ nội thất.
Tuy nhiên, đối với An Ôn Nhã, cô chỉ muốn làm cho ký túc xá của Hoắc Xuyên Hiền thêm đầy đủ một chút, để anh ở thoải mái hơn. Dù sao thì ký túc xá cũng không phải là nhà nên không cần phải tốn thêm tiền để thuê thợ mộc đóng đồ mới, hơn nữa lại tốn thời gian chờ đợi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây