Hoắc Xuyên Hiền nhìn đồng hồ, thật sự không còn thời gian để chần chừ nữa, anh vội vàng gật đầu: “Được, mệt thì em cứ nghỉ ngơi, việc khác để anh làm lúc trưa về, em chỉ việc chỉ huy anh là được.”
Hoắc Xuyên Hiền dẫn cô đến đây không phải là để cô dọn dẹp phòng cho anh, chỉ là muốn cô làm quen với nơi ở mới thôi, sao nỡ để cô phải vất vả.
“Em biết rồi, anh đi đi!” An Ôn Nhã cười bất lực, đẩy anh ra cửa.
“Vậy anh đi đây, văn phòng làm việc của anh ở ngay phía trước, nếu có việc gì, em cứ sang đó tìm anh, không phải khách sáo đâu.” Hoắc Xuyên Hiền vừa đi vừa ngoái lại dặn dò, giống như phụ huynh lần đầu tiên đưa con đi nhà trẻ.
“Em biết rồi, biết rồi.” An Ôn Nhã gật đầu lia lịa, đẩy anh đến cầu thang, nhìn anh đi xuống rồi mới lắc đầu bất lực, xoay người đi vào phòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây