Đó đều là những người đã từng cống hiến hết mình cho đất nước và nhân dân, dù không quen biết họ, nhưng cô vẫn mong họ bình an vô sự, có thể chờ đến ngày công lý được thực thi.
“Khoảng nửa năm nữa, chúng ta sẽ gửi thêm một lần, nếu họ uống hết thì cứ viết thư về, em sẽ làm thêm, trong nhà còn nhiều thuốc lắm.”
Hoắc Xuyên Hiền đưa tay ôm lấy An Ôn Nhã, cúi đầu xuống, trán cọ nhẹ lên đỉnh đầu cô.
“Nhã Nhã vất vả rồi, anh thay mặt ông nội và ba mẹ cảm ơn em.”
An Ôn Nhã cười, cọ lại đầu anh: “Khách sáo với em làm gì, bảo vật gia truyền và cả gia tài của nhà anh đều ở chỗ em, hơn nữa, cả con người anh cũng là của em luôn rồi, em làm chút chuyện này là chuyện bình thường mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây