Dù ở trên huyện cũng hóng được không ít chuyện hay ho của Hoắc Đình, nhưng không ngờ cô ta lại gây chuyện ở trong thôn trước khi cô ấy đi.
Giờ đây, trong đầu Ngũ Viên Viên chỉ còn đúng một câu: “Yến Tử thật bá đạo!”
An Ôn Nhã gật gù đồng ý: “Đúng vậy, hôm đó mình lên núi từ rất sớm, lúc trời vừa sáng thì Hoắc Đình đã đến, còn dám lôi bà nội ra đe dọa Yến Tử. Yến Tử cầm dao cảnh cáo cô ta, nếu dám làm phiền đến bà nội thì cô ấy sẽ chém cô ta, chém chết thì không đến nỗi, nhưng chém mất bộ phận gì thì khó nói trước. Cô ấy còn bảo Hoắc Đình yên tâm, tiền thuốc men cô ấy lo hết, muốn báo công an thì cứ việc báo, dù sao cũng không chết người, cùng lắm là bị bắt giam vài ngày.”
“Tuy rằng Hoắc Đình độc ác, ích kỷ, mặt dày, nhưng cô ta không ngu.” Ngũ Viên Viên cười khẩy, nói tiếp: “Có cậu và Hứa Thông ở đây, cho dù Yến Tử có chém cô ta bị thương rồi bị công an bắt, thì cùng lắm cũng chỉ bị giam vài hôm, không để lại hồ sơ, càng không bị đưa đi cải tạo. Nhưng nếu chọc giận cậu và Hứa Thông, hậu quả thế nào cô ta không thể lường trước được đâu.”
An Ôn Nhã cười gật đầu: “Mình nghĩ cũng vậy, hơn nữa, cách này chỉ có Yến Tử làm mới hiệu quả, mình và Hứa Thông mà làm thì chỉ khiến Hoắc Đình có cớ vu oan chúng mình lạm quyền. Nhưng Yến Tử thì khác, dù cô ấy có làm gì, mình và Hứa Thông đều âm thầm giải quyết ổn thoả, đây không phải là thứ mà Hoắc Đình có thể dễ dàng nắm bắt được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây