Chuyện An Ôn Nhã vào núi, ngoài Lý Hồng Yến và người nhà họ Hoắc ra thì chỉ có Ngũ Viên Viên biết. Dù sao thì Lý Hồng Yến có thể viện cớ đuổi người khác nhưng không thể nào ngăn cản Ngũ Viên Viên vào nhà. Chỉ cần vào nhà là biết ngay An Ôn Nhã không có ở nhà.
Thà rằng nói thẳng với cô ấy đỡ phải để cô ấy lo lắng.
An Ôn Nhã mỉm cười gật đầu: “Cũng vui, nhưng hơi mệt, ngủ không ngon. Bù lại, săn bắn rất thú vị.”
Ngũ Viên Viên không hỏi cô bạn thân săn được bao nhiêu con mồi, chỉ thở dài đầy ao ước: “Ghen tị với cậu quá đi mất, mình thì chỉ biết xông vào chứ chẳng có chút sức chiến đấu nào, anh trai mình nhất định sẽ không bao giờ dẫn mình đi theo đâu. Hơn nữa, nhỡ gặp nguy hiểm, mình lại trở thành gánh nặng cho anh ấy.”
“Thôi nào.” An Ôn Nhã an ủi xoa đầu cô bạn, cười nói: “Sáng nay, Hoắc Xuyên Hiền đã dẫn anh trai cậu và Triệu Hữu Tài lên núi rồi, chắc chắn là sẽ mang về ít thịt rừng đấy. Cho dù không có, tối nay cậu vẫn được ăn vịt hun khói mà, vịt hun khói bà Hoắc làm ngon số một luôn nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây