Dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng khi đến trước mặt An Không Không, Hoắc Xuyên Hiền vẫn hít sâu một hơi, cung kính chào hỏi: “Chào chú họ ạ.”
An Không Không mỉm cười gật đầu, nhìn Hoắc Xuyên Hiền từ trên xuống dưới, khóe môi cong lên một nụ cười ôn hòa, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút âm hưởng thanh linh, như lời sấm truyền: “Ừm, mặc vừa vặn đấy, nhưng hình như còn thiếu gì đó.”
An Không Không lại nhìn lướt qua bộ trang phục trên người Hoắc Xuyên Hiền, sau đó đưa tay ra, một cây bút máy màu xanh đậm đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoắc Xuyên Hiền, khiến cho chàng trai nhà họ Hoắc chưa từng trải sự đời này phải hít một hơi lạnh lần nữa.
“Cầm lấy đi, đây là cây bút máy mà mẹ chú để lại, coi như là quà gặp mặt của bà ấy dành cho cháu, sau này hãy đối xử tốt với Ôn Nhã.”
Không hề có bất kỳ lời đe dọa hay cảnh cáo nào về việc sẽ ra sao nếu đối xử tệ với cháu gái của mình, chỉ là một câu dặn dò nghe có vẻ ôn hòa vô hại, nhưng lại khiến cho người đã từng trải qua vô số trận chiến, đối mặt với hàng chục họng súng chĩa vào mình mà không hề nao núng như Hoắc Xuyên Hiền lại bất giác căng thẳng, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây