“Nhưng nếu như chú ấy không vui, rất có thể anh sẽ phải sống độc thân cả đời.” Hoắc Xuyên Hiền muốn khóc mà không ra nước mắt nhìn An Ôn Nhã.
Tuy rằng anh đã sớm muốn bái phỏng vị ba vợ số hai này, nhưng lại vẫn luôn không tìm được cơ hội và lý do, dù sao vị này thật sự không phải muốn gặp là có thể gặp được.
Lần này lại quá đột ngột, ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng không có, sao có thể không căng thẳng chứ.
An Ôn Nhã cười xoa xoa đầu người đàn ông, nhỏ giọng an ủi: “Yên tâm đi, chú Không Không đã cho anh vào đây thì nghĩa là đã công nhận anh rồi. Sẽ không để anh sống độc thân cả đời đâu, đi thay quần áo đi, đây cũng là do chú Không Không chuẩn bị cho anh đấy.”
An Không Không chuẩn bị cho Hoắc Xuyên Hiền một bộ trang phục Trung Sơn màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng cổ dựng bằng vải cotton. Điều kỳ lạ là bộ trang phục này cùng chiếc áo sơ mi trắng bên trong dường như được may đo riêng cho anh, từ đường cắt, chất liệu cho đến kiểu dáng đều tốt hơn hẳn so với những bộ bán ở cửa hàng bách hóa quốc doanh tại các thành phố lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây