Ba cô nói ở nông thôn, muốn không bị bắt nạt, thì phải hung dữ hơn và ngông cuồng hơn những kẻ muốn bắt nạt mình. Chỉ khi làm đối phương khiếp sợ, không dám bắt nạt mình nữa mới được, đặc biệt là những kẻ không nói lý lẽ, không hiểu tiếng người, cách duy nhất là giao tiếp bằng bạo lực!
“Nếu tôi quá đáng, giờ tôi đã thẳng tay tát vào mặt cô rồi. Ai cho cô cái ảo tưởng là cô có thể tùy tiện động vào đồ của tôi, vừa rồi nếu không có Lý Hồng Yến và mấy cô chú giúp đỡ, đồ trong túi của tôi sau khi trở về liệu có biến thành của cô không nhỉ? Không nói việc tay cô nhanh nhảu, chẳng lẽ tôi phải nói cô… trộm cắp?”
Lâm Chí Phàm bên cạnh khó tin nhìn An Ôn Nhã đang ngày càng buông thả chính mình, không thể tưởng tượng đây là An Ôn Nhã mà anh ta vẫn biết.
Dù sao ở trường anh ta không tiếp xúc nhiều với An Ôn Nhã, nên những gì anh ta nghe thấy và nhìn thấy về cô đều giống như Phùng Văn Lệ, trong thời gian ngắn rất khó thay đổi ấn tượng trong lòng.
“Ôn Nhã, sao cô lại trở nên như thế này? Sao ta có thể nói Văn Lệ là trộm được, ta có biết nói như vậy sẽ gây tổn hại đến danh dự của cô ấy nhiều thế nào không? Giờ ta… thật sự khiến tôi quá thất vọng rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây