“Anh Hoắc, anh thật là thông minh!” An Ôn Nhã kích động ôm chầm lấy đầu Hoắc Xuyên Hiền, cúi đầu hôn chụt một cái lên má anh.
Xung quanh vắng vẻ, chỉ có núi rừng xanh ngát, phong cảnh hữu tình, quả thực là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Trong lòng lại là người thương đang say đắm, nồng nhiệt vì vui mừng, ánh mắt nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của cô gái chợt trở nên sâu thẳm, hai tay vừa định siết chặt, kết quả...
An Ôn Nhã đẩy mạnh hai tay đang ôm lấy eo mình ra, đứng bật dậy, trong mắt chỉ còn lại những kho lương dự trữ đang sống kia, chạy vụt tới, để lại người đàn ông với vẻ mặt ngỡ ngàng, tiếc nuối, uất ức nhìn theo bóng lưng cô.
Hỏng rồi, tâm trạng người thương đang quá phấn khích, ánh mắt cũng không còn đặt trên người mình nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây