Lời nói của An Ôn Nhã khiến Hoắc Xuyên Hiền đột nhiên hít thở không thông, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ tới chuyện này, mấy năm nay phong thanh bên ngoài đúng là đã nới lỏng hơn không ít, mà anh cũng dùng quân công đổi cho ông nội và ba mẹ một nông trường có điều kiện tốt hơn một chút, ngoài ra cũng âm thầm nhờ người đáng tin cậy đưa một ít đồ qua đó, nhưng thân thể ông nội và ba mẹ anh năm đó đều bị hao tổn rất nặng, anh chưa bao giờ nói, nhưng cũng thật sự rất sợ có một ngày sẽ không chờ được đến ngày trở về.
“Thật, thật sự có thể sao?”
Ngay cả giọng nói của Hoắc Xuyên Hiền cũng có chút run rẩy không thể khống chế được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Ôn Nhã, nhưng lại sợ cho cô gái nhỏ mang quá nhiều áp lực.
An Ôn Nhã mỉm cười nhón chân lên ôm cổ người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh quên vợ của bác cả em xuất thân là danh gia y học sao, trước kia bà ấy chính là bác sĩ lợi hại nhất bệnh viện quân khu Kyoto. Lúc nhỏ em thường ôm sách y học nhà bác ấy mà đọc như truyện cổ tích, tuy rằng không nghĩ tới sẽ phát triển theo ngành nghề kia, nhưng cũng biết chút ít. Hơn nữa còn có Không Không giúp đỡ, nhất định có thể luyện chế ra thuốc viên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây