Ngũ Viên Viên tỏ vẻ khinh bỉ, trợn mắt nói: “Sau đó thì còn sao nữa, ba mình lại bị gọi đến can ngăn thôi, vất vả lắm mới tách được mấy người đó ra, mình đi theo vào trong xem, trời ạ, mặt mũi Hoắc Đình sưng vù, đầu bị thằng em trai đập đến chảy máu. Hoắc Kiến ra tay thật sự rất tàn nhẫn, bị chị gái cào một cái thì vội vớ lấy đồ đạc bên cạnh đập vào đầu chị gái, mẹ nó còn bênh con trai, Hoắc Đình vốn đã đánh không lại em trai, mẹ nó còn đè cô ta ra, sao mà chịu nổi, may mà Hoắc Ngọc còn chút lương tâm, cuối cùng lao vào ôm eo em trai kéo ra, nếu không, Hoắc Đình chắc chắn sẽ bị đánh chết, vậy mà Hoắc Ngọc còn bị em trai đạp cho một cái, đầu đập vào tường.”
“Nói vậy, đây là một kẻ vô ơn sinh ra một kẻ vô ơn khác, Hoắc Kiến mới là người giống Hoắc lão nhị nhất nhà bọn họ.” An Ôn Nhã khinh thường bĩu môi.
“Đừng nhắc đến lão già vô tích sự đó nữa.”
Ngũ Viên Viên vừa nói đến Hoắc lão nhị là vẻ mặt đã lộ rõ sự chán ghét, cau mày nói: “Hai người không biết đâu, tuy bà mẹ bênh con trai, nhưng lúc Hoắc Kiến muốn đập chết Hoắc Đình, Lý Diễm Thu cuối cùng cũng đứng ra chắn trước mặt con gái, còn Hoắc lão nhị thì hay rồi, không những không can ngăn mà còn mắng chửi Hoắc Đình và Hoắc Ngọc, đúng là không xứng làm ba.”
Thật sự lúc nào An Ôn Nhã hóng hớt chuyện cười của nhà Hoắc lão nhị cũng đều cảm thấy rất vui vẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây