Không biết vì sao, anh cảm thấy hơi căng thẳng. Nhưng những năm tháng xa nhà đã giúp cậu thiếu gia giàu có ngây thơ năm nào học được nhiều cách giả vờ, trong đó có cả quản lý biểu cảm.
Càng căng thẳng, biểu cảm trông càng khó gần, lạnh lùng.
“Không cần cảm ơn tôi.”
Trước khi Hoắc Xuyên Hiền nói, anh theo thói quen mím môi, nắm tay sau lưng chặt hơn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu của cô gái trước mặt, anh hơi ngẩn ngơ, nhưng giọng nói lại cứng rắn như dáng vẻ của anh.
“Nếu đã biết nguy hiểm, lần sau đừng quá liều lĩnh như vậy. Cô có thể báo cho nhân viên bảo vệ trước, dù chỉ là hiểu lầm, xin lỗi đàng hoàng là được, tránh liên lụy bản thân. Lần sau có thể sẽ không có ai giúp cô đâu. Hơn nữa bọn buôn người đều là những kẻ hung ác, nhiều khi còn hành động theo nhóm, bị thương là chuyện nhỏ, nếu cô cũng bị bọn chúng bắt, không cứu được người, cuộc đời của cô cũng bị hủy hoại.”
Giọng nói cứng rắn vang vào tai An Ôn Nhã, nụ cười rạng rỡ ngọt ngào ban đầu dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại sự kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô... hình như vừa bị dạy dỗ!
Còn có vẻ như bị đe dọa và hù dọa nữa chứ?
Đúng không?
Cô không nghe nhầm chứ!
Hoắc Xuyên Hiền thấy cô gái nhỏ trước mặt ngơ ngác nhìn mình mà không nói lời nào, lập tức nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Nhớ chưa?”
An Ôn Nhã không khỏi run rẩy, có cảm giác như đang đối mặt với thầy giám thị thời trung học, vô thức gật đầu lia lịa: “Nhớ rồi, nhớ rồi.”
“Ừ!” Biểu cảm trên mặt Hoắc Xuyên Hiền lúc này mới dễ chịu hơn một chút, lại hỏi thêm: “Nhớ cái gì?”
An Ôn Nhã: “…Lần sau gặp chuyện như vậy, trước tiên, trước tiên phải báo cho nhân viên bảo vệ?”
An Ôn Nhã dưới ánh nhìn của Hoắc Xuyên Hiền ngoan ngoãn quay về toa tàu của mình, không dám ngoảnh đầu lại.
Cô tin chỉ cần là học sinh, dù học giỏi hay kém, trong suốt thời gian học sẽ luôn có ấn tượng sâu sắc và ám ảnh với một vị giám thị nào đó.
“Ôn Nhã, cuối cùng cậu đã về rồi, sao đi lâu vậy? Không có chuyện gì xảy ra chứ?” Lý Hồng Yến thấy An Ôn Nhã trở về thì thở phào nhẹ nhõm, vội kéo cô ngồi xuống.
“Không sao, chỉ là gặp chút rắc rối, nhưng đã giải quyết xong hết rồi!” An Ôn Nhã mỉm cười lắc đầu, ngồi xuống, cảm thấy túi hành lý dưới ghế bị kéo ra một nửa, cô nhíu mày nhìn Lý Hồng Yến.