“Sao lại phải đưa tiền nữa, mấy hôm trước mẹ mới đưa cho con hai mươi đồng, hết rồi sao?” Dù Lý Diễm Thu có chiều con trai đến đâu, cũng không chịu nổi việc cứ vài ngày lại phải đưa cho nó mười mấy, hai mươi đồng, tiền tiết kiệm của cả nhà cũng có bao nhiêu đâu, lấy đâu ra mà cung phụng nó.
“Hai mươi đồng?” Hoắc Đình kinh ngạc nhìn mẹ mình, năm đó cô ta lấy chồng, nhà họ Hoắc cũng chỉ cho cô ta mười đồng tiền hồi môn, đó là do cô ta năn nỉ ỉ ôi mãi mới có được, nếu không làm sao có thể vừa chuyển nhà đã đồng ý cho nhà vợ đến ở.
Không ngờ, em trai cô ta mới mở miệng đã xin được hai mươi đồng.
“Chẳng những thế, số tiền tiết kiệm cả trăm đồng của mẹ chắc bây giờ cũng bị em trai tiêu hết rồi!” Hoắc Ngọc nhìn ba mẹ và chị gái, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt đầy mỉa mai.
Hoắc Đình không nhịn được đứng dậy, nhìn ba mẹ với vẻ mặt không thể tin nổi: “Ba mẹ điên rồi sao, trong nhà tổng cộng có bao nhiêu tiền, căn nhà xiêu vẹo này còn chưa có tiền sửa, vậy mà hai người cứ chiều chuộng nó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây