An Ôn Nhã mỉm cười xoa đầu cậu thiếu niên, dịu dàng nói: “Đối đãi với người khác phải bằng cả tấm lòng. Mặc dù không thể đảm bảo rằng mọi người đều sẽ đáp lại tình cảm của mình, nhưng trước tiên phải học cách nhìn người, hiểu người. Nếu gặp được người đáng để kết giao thì hãy dùng tấm lòng chân thành để đối xử, chắc chắn sẽ nhận lại được sự chân thành.”
Lời nói này có hơi cao siêu đối với Tần Kiến Quân, nhưng không vội, cậu ấy sẽ ghi nhớ lời này, rồi sẽ có ngày hiểu ra.
“Em nhớ rồi chị.”
An Ôn Nhã mỉm cười gật đầu: “Đi thôi, về nhà ăn cơm nào.”
An Ôn Nhã vừa dẫn Tần Kiến Quân đi khỏi cửa hàng bách hóa không xa thì từ góc ngã tư phía trước, một người phụ nữ tóc tai rũ rượi, quần áo xộc xệch chạy vọt ra. Nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, An Ôn Nhã sững người, ngay lập tức kéo tay Tần Kiến Quân chạy nhanh vào con hẻm bên cạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây