Hứa Thông kinh ngạc nhìn An Ôn Nhã, tốc độ đạp xe của anh ấy cũng giảm hẳn. Mặc dù anh ấy biết từ trước đến giờ An Ôn Nhã có được hàng hóa qua mối quan hệ của mình, hàng hóa còn luôn rẻ hơn so với các nơi khác, nhưng một chiếc xe đạp nam kiểu thanh 28 bình thường mua ở hợp tác xã cung ứng và mua bán cũng phải tầm một trăm ba đến một trăm năm mươi, mà phiếu xe đạp trên chợ đen cũng phải sáu bảy chục đồng.
Một trăm đồng còn không cần phiếu, giá này đúng là hiếm có.
An Ôn Nhã cười nhún vai: “Đây là chúng ta mua để dùng mà, bên bạn tôi chắc chắn không định kiếm lời. Anh ấy bình thường cũng không bán xe đạp, hơn nữa xe này không có biển số, cũng không có số khung, giá cả đương nhiên phải rẻ hơn. Thường thì anh ấy chỉ bán cho người quen thôi, không bán ra ngoài.”
Hứa Thông hiểu, gật đầu: “Nói cũng đúng, xe đạp không có biển số và số khung mà mua nhiều sẽ dễ bị chú ý, rất dễ gặp rắc rối.”
“Vậy quyết định vậy nhé, phiếu xe đạp thì anh cứ giữ lại, sau này nếu chúng ta trở về thành phố, biết đâu sẽ có lúc dùng đến.” An Ôn Nhã cười quay đầu nhìn về phía trước, giơ hai tay lên duỗi thẳng lưng, giọng nói vui vẻ, nhẹ nhàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây