An Ôn Nhã ngồi xổm dưới đất, nhích lại gần đại đội trưởng, nhỏ giọng nói: “Cũng không thể trách bọn cháu được, chú không biết đâu, thanh niên trí thức Trịnh làm trò lưu manh!”
Đại đội trưởng giật mình: “Cái gì?”
An Ôn Nhã bĩu môi: “Thật đấy, anh Khổng suýt nữa thì mất trong sạch, may mà chị Tô về kịp.”
Đại đội trưởng hít một hơi lạnh, thành thật nói: “Ôi trời!”
An Ôn Nhã thở dài, buồn bã nói: “Cháu cũng không ngờ thanh niên trí thức Trịnh lại dám lớn gan như vậy, chú nói bây giờ nam nữ đều bình đẳng, tại sao đàn ông làm lưu manh thì bị bắt mà phụ nữ thì không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây