[Thập Niên 70] Thanh Niên Trí Thức Xuống Nông Thôn Được Ôm Trở Lại

Chương 46: Tôi không cố ý 1

Chương Trước Chương Tiếp

Nếu không phải thấy cô gái này trông mềm yếu và rất xinh đẹp, không giống người xấu, thêm vào người đàn ông trước mặt thật sự quá đáng sợ, chắc đã có người lao vào giúp đỡ giành lại đứa trẻ.

“Anh chị, cô chú. Tôi thực sự không cướp con đâu, có ai trong số anh chị là bác sĩ không, đứa trẻ này thực sự không ổn, hình như bị bệnh, nếu không thì sao chúng ta ồn ào thế mà đứa trẻ lại không có phản ứng gì.”

An Ôn Nhã nhìn xung quanh với vẻ mặt ngây thơ vô tội, chân mày hơi nhíu lại đầy chân thành lo lắng, cùng với vẻ hoảng loạn, đôi mắt ửng đỏ đầy đáng thương. Giọng nói nhẹ nhàng pha chút giọng Thượng Hải ngọt ngào khiến nhiều người mềm lòng, vô thức tin vào lời cô nói.

“Cô nhỏ chết tiệt này nói láo, trả con cho tôi.”

“Tôi là bác sĩ, vừa đi học ở bệnh viện trung tâm Thượng Hải về, tôi có thể giúp kiểm tra.”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc trong toa tàu, An Ôn Nhã khẽ cúi đầu, ánh mắt lóe lên một tia gian xảo.

Người phụ nữ và Lão Chu ngồi ở đầu bên kia của toa tàu. An Ôn Nhã đi từ đầu này sang, lo lắng có đồng bọn khác, vì cô đã nghe nói bọn buôn người thường hành động theo nhóm, nên cô luôn âm thầm quan sát mọi người trong toa.

Trong đó có một thanh niên có hành lý in dấu của bệnh viện, nếu đoán không nhầm thì anh ấy là bác sĩ. Vì vậy, kế hoạch của cô là gây sự chú ý để kéo anh bác sĩ đến, nhờ anh ấy xem xét tình trạng của đứa trẻ.

Dù cô không chắc vị bác sĩ đó có thể phát hiện ra điều bất thường của đứa trẻ hay không, nhưng có vẫn hơn không. Việc kéo được bác sĩ ra đã chứng tỏ bước đầu tiên trong kế hoạch của cô thành công.

“Bác sĩ gì chứ, con tôi không bệnh, nó chỉ đang ngủ thôi. Con bé chết tiệt này, đồ xui xẻo, mau trả con tôi đây, nếu không tôi sẽ giết cô.”

Lão Chu lúc này càng thêm hốt hoảng, đẩy mạnh vợ mình sang một bên, mặt mày dữ tợn lao về phía An Ôn Nhã.

An Ôn Nhã: “Đồng chí, anh…”

An Ôn Nhã: “Cmn!”

An Ôn Nhã: “Oaaa ~”

Hoắc Xuyên Hiền nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lão Chu, bẻ ngoặt tay ông ta ra sau, ép ông ta xuống ghế. Khuôn mặt lạnh lùng của anh như thể ngay sau đó sẽ bẻ gãy tay ông ta. Rõ ràng anh là kiểu người nói ít làm nhiều.

“Á, anh định làm gì, thả chồng tôi ra.” Người phụ nữ bị đẩy ngã xuống đất hét lên, mặc kệ sợ hãi, lao tới tấn công Hoắc Xuyên Hiền.

An Ôn Nhã vốn dĩ định bảo người đàn ông cản đường trước mặt mình né ra một chút để cô dễ ra tay, không ngờ người đàn ông này lại tự mình tiến lên. Lúc này, người phụ nữ lao đến, cô tất nhiên không thể tiếp tục giả vờ yếu đuối đứng xem náo nhiệt, như vậy thì quá không có nghĩa khí rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️