“Nếu phân nhiều người quá, chắc bên khu nhà tập thể của thanh niên trí thức không đủ chỗ ở nhỉ?” Hoắc Xuyên Hiền nhíu mày.
Không phải anh đột nhiên phát thiện tâm lo lắng cho chỗ ở của khu nhà tập thể của thanh niên trí thức, mà là lo cho cô gái nhỏ của mình cũng là thanh niên trí thức. Nếu nhà tập thể của thanh niên trí thức không đủ chỗ, anh lo sẽ có người nhắm đến căn nhà nhỏ của ba người bọn họ.
Tuy nhiên, An Ôn Nhã lại không lo lắng chút nào, nhún vai thờ ơ nói: “Ở được hay không cũng không liên quan đến chúng em. Khi thiết kế nhà, em đã cố tình làm nhỏ giường sưởi, dù có mở rộng cũng chỉ được rộng 1,8 mét, còn hiện tại chỉ rộng 1,5 mét, không thể ở hai người được. Hơn nữa, nhà chúng em tự bỏ tiền xây, chẳng ai có quyền ép chúng em phải chia sẻ với ai.”
“Đúng vậy, chú Ngũ và bí thư Quách sẽ không làm chuyện này, người khác càng không có quyền can thiệp vào thanh niên trí thức của đại đội mình. Cho dù nhà tập thể của thanh niên trí thức không đủ chỗ, cùng lắm là sắp xếp cho người ở nhờ nhà dân như trước.”
“Chú còn chưa lo chuyện này mà hai đứa đã nghĩ xa thế rồi.” Giọng đại đội trưởng vang lên từ ngoài cửa, rồi bước vào, hai tay chắp sau lưng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây