Cuối cùng, Hoắc Xuyên Hiền còn lấy ra vài miếng vải tốt và mấy cân len.
“Sao anh còn mua len nữa!” An Ôn Nhã nhìn mấy cuộn len trên giường, trong mắt lóe lên một ý vui mừng.
Ở thị trấn nhỏ này, rất khó để mua được len, thậm chí còn chẳng có hàng. Dù không gian có, nhưng mà đem ra một đống đồ mà chẳng ai ở đây mua được thì cũng khó mà giải thích. Cô đang đợi lần sau ba gửi bưu kiện đến rồi lấy cớ lấy len ra, không ngờ lần này Hoắc Xuyên Hiền mang về nhiều như vậy.
Nhìn chỗ len này, chắc cũng phải nặng đến mười cân, gần như chiếm nửa cái túi rồi.
“Lương Tử có quen biết một lãnh đạo xưởng dệt, đúng lúc ở đó có một lô len bị lỗi màu, chất đống mãi trong kho, giá rẻ hơn ngoài thị trường nhiều, mà còn không cần phiếu. Lúc đầu anh định mua len đẹp ở hợp tác xã cung ứng và mua bán cho em, nhưng Lương Tử nói nếu anh mua về len này về, em chắc chắn sẽ vui.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây